DocTruyenChuFull.INFO

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 851: Khác người

Sau khi bắt được ông cụ, Tạ Mạnh Trí mới bước vào phòng bao.

Không dám ngồi xuống, anh ta đứng bên cạnh Giang Sách và nói: "Tổng phụ trách, anh quyết định làm gì với những người này?"

Giang Sách mỉm cười: "Bọn họ chỉ là những con tốt, bắt họ cũng vô ích. Vậy đi, anh thả ra chút tiếng gió, nói rằng ông cụ Triệu và thuộc hạ của ông ta đã bị bắt, kéo hết thế lực phía sau họ ra."

Tạ Mạnh Trí nhíu mày.

"Tổng phụ trách, phía sau là nhà họ Triệu ở thủ đô."

"Nếu kéo quá nhiều, chỉ sợ sẽ gây ra phiền toái không cần thiết."

Giang Sách lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Tạ Mạnh Trí, thân là cảnh sát, sao còn sợ tội phạm?"

Một câu nói khiến Tạ Mạnh Trí sợ toát mồ hôi lạnh.

Anh ta vội vàng cúi đầu nói: "Xin lỗi, thuộc hạ biết sai rồi, tôi sẽ làm theo lời ngài nói. Bao nhiêu năm nay, nhà họ Triệu dựa vào thế lực ở thủ đô mà làm xằng làm bậy ở khu Giang Nam, không ai có thể trị được bọn họ. Nếu hôm nay tổng phụ trách quyết tâm nhổ bỏ đám cỏ dại này, vậy Tạ Mạnh Trí tôi nhất định xông lên trước nhất làm 'liềm' nhổ cỏ cho ngài!"

Giang Sách hài lòng gật đầu.

Ngay lập tức, Tạ Mạnh Trí rời khỏi phòng bao và làm theo chỉ thị của Giang Sách.

Ở một bên khác.

Trong căn biệt thự sang trọng của nhà họ Triệu.

Bành Á Linh khoác tay Đinh Hồng Diệu và đút anh ta ăn nho, trông họ thực sự giống một cặp đôi hạnh phúc và ngọt ngào, Đinh Tử Ngọc nhìn mà nổi da gà.

Nếu không phải vì giải quyết Giang Sách, Đinh Tử Ngọc đã đứng dậy và rời đi từ lâu rồi.

Đinh Hồng Diệu cũng cố gắng hết sức để chịu đựng.

Một lúc sau, một thuộc hạ chạy trở về, vội vàng nói: "Mợ chủ, mợ chủ, không ổn rồi, đã xảy ra chuyện nghiêm trọng!"

Mọi ánh mắt cùng lúc nhìn qua.

Bành Á Linh đang thể hiện tình cảm với Đinh Hồng Diệu, bị người ta quấy rầy thì trong lòng rất khó chịu.

Cô ta lạnh giọng hỏi: "Không phải tôi bảo anh đi theo lão Triệu áp tải Giang Sách trở về sao? Anh chạy trở về làm gì, Giang Sách đâu?"

"Sợ là không bắt được Giang Sách về."

"Có ý gì? Lão Triệu đâu? Bảo ông ta tới gặp tôi."

"Ông cụ Triệu cũng không về được."

Bành Á Linh không ngốc, nhìn thấy tình huống này liền biết có chuyện không ổn, vội vàng hỏi: "Nói mau, đã xảy ra chuyện gì?"

Tên thuộc hạ thành thật trả lời: "Giang Sách đả thương một người anh em của chúng tôi, ngoan cường chống cự, vì vậy ông cụ Triệu đã yêu cầu chúng tôi dùng vũ lực đưa Giang Sách đi. Kết quả, cảnh sát bên ngoài bất ngờ lao ra và bắt lão Triệu và các anh em đi hết!"

Cái gì?

Bành Á Linh vừa ngạc nhiên vừa tức giận, cảnh sát sao dám lo chuyện của nhà họ Triệu ư?

"Những cảnh sát kia có biết đám lão Triệu đều là người nhà họ Triệu không?"

"Biết! Cảnh sát nói bất luận là ai, chỉ cần vi phạm pháp luật đều sẽ bị bắt!"

"Khẩu khí thật cuồng vọng!" Bành Á Linh hỏi: "Cảnh sát đó là ai?"

"Tạ Mạnh Trí."

Tạ Mạnh Trí?

Khi nghe cái tên này, Bành Á Linh mỉm cười.

Cô ta biết Tạ Mạnh Trí, chẳng qua chỉ là một đội trưởng đội hình sự nho nhỏ bị nhà họ Triệu bắt nạt quanh năm.

Chỉ là một nhân vật nhỏ như vậy, hôm nay không biết uống nhầm thuốc gì, lại dám đối đầu với nhà họ Triệu.

Anh ta không cần ngồi vị trí này nữa rồi.

Đinh Hồng Diệu cau mày nói: "Á Linh, Tạ Mạnh Trí này luôn giúp đỡ Giang Sách. Anh đã sớm nghi ngờ rằng giữa anh ta và Giang Sách có mối quan hệ đặc biệt nào đó. Có lẽ Giang Sách đã cho Tạ Mạnh Trí rất nhiều lợi ích."

Bành Á Linh mỉm cười: "Hừ, Giang Sách nghĩ rằng một đội trưởng đội hình sự nho nhỏ có thể bảo vệ được mình à? Thật là si tâm vọng tưởng! Anh yêu đừng lo lắng, em sẽ loại bỏ Tạ Mạnh Trí trước, sau đó bắt Giang Sách về."

Cô ta rất tự tin.

Ngay lập tức, Bành Á Linh cho người lấy điện thoại di động tới và gọi cho thủ lĩnh trực tiếp của Tạ Mạnh Trí, Vương Khuông Nghĩa.

"Alo, phó cục Vương?"

Ở đầu dây bên kia kia, Vương Khuông Nghĩa rất lo lắng khi nhận được cuộc gọi từ Bành Á Linh. Đây là cuộc gọi của mợ chủ nhà họ Triệu, không thể bất cẩn.

"Là tôi, xin hỏi mợ chủ tìm tôi có chuyện gì?"

Bành Á Linh cười nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, nhưng không biết tại sao, ông có một thuộc hạ tên là Tạ Mạnh Trí đã bắt đi quản gia lão Triệu và tất cả những người hầu của nhà họ Triệu, vì vậy tôi muốn hỏi ông sao lại vậy."

Vương Khuông Nghĩa vừa nghe đã lo lắng không thôi.

Trong lòng ông ta thầm nhủ Tạ Mạnh Trí thật là ngu ngốc hết mức, ai cũng có thể bắt à?

Đó là người của nhà họ Triệu, toàn bộ khu Giang Nam đều không được người ta để vào mắt, cậu còn dám động đến người của nhà họ Triệu? Điên rồi, nhất định là điên rồi.

Vương Khuông Nghĩa vỗ ngực nói: "Mợ chủ yên tâm, tôi sẽ bảo Tạ Mạnh Trí thả người, sau đó sẽ nghiêm trị cậu ta!"

"Nghiêm trị? Ha ha, phó cục Vương, tôi thấy người ngu dốt như vậy không nhất thiết phải giữ làm cấp dưới, đúng không?"

Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full
Đọc truyện chữ Full