DocTruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 3837

Chương 3837

“Xin lỗi ông xã, thật sự em không thể ích kỷ như vậy, em muốn đặt cuộc cho mười phần trăm khả năng thành công, thật sự em không có cách nào mở to mắt nhìn đứa bé cứ thế mà rời khỏi em…”

Trong mơ hình như Quan Triều Viễn đã ý thức được cái gì đó, đột nhiên lông mi anh nhíu lại.

Tô Lam cố gắng cần chặt môi, không để cho mình khóc thành tiếng.

Một người là người đàn ông mình yêu sâu đậm, một bên là đứa bé mình không có cách nào từ bỏ được, cô không thể buông tha bên nào cả!

Nếu đến tận bây giờ cô còn chưa phát hiện ra chân tướng, mà vẫn đang bị Quan Triều Viễn lừa gạt lên bàn mổ lấy đứa bé ra sau đó cô mới biết, cô nghĩ, cả đời này mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!

Tô Lam đứng lên, đặt một nụ hôn lên môi Quan Triều Viễn: “Ông xã, em yêu anh”

Sau khi nói xong, cô đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, trên cổ tay đột nhiên nẵng nặng, cô hoảng sợ xoay đầu lại, phát hiện tay của mình đã bị Quan Triều Viễn nắm lấy.

Vốn Quan Triều Viễn đang hôn mê, lúc này đang mở to hai mắt nhìn cô chăm chằm.

“Á… Quan Triều Viễn”

Tô Lam bị cảnh này làm cho sợ hết hồn hết vía, lập tức hét lên thành tiếng.

Lúc này đây Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu óc choáng váng, cả người không còn một chút sức lực nào, kiểu như chỉ sau một giây nữa anh sẽ lại chìm vào bóng tối. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Anh cứ như vậy nhìn chảm chằm Tô Lam, gần như dùng hết sức lắc đầu với cô.

Trái tim của Tô Lam sắp bay ra khỏi miệng rồi, tại sao lại như vậy chứ? Sao anh lại có thể tỉnh lại giữa chừng được, rõ ràng loại thuốc mà cô đã bỏ thuốc anh có liều lượng rất nặng mà!

“Á” Tô Lam chỉ cảm thấy cơ thể của mình nặng xuống, Quan Triều Viễn gần như đã dùng hết tất cả sức lực của mình, nắm lấy một tay của cô kéo cô đến cạnh giường: TW… Vì sao?”

Anh dùng giọng nói yếu ớt gần như nghe không rõ hỏi cô.

Mãi đến giờ phút này, Tô Lam mới phát hiện, khóe miệng của anh đã có tơ máu tràn ra.

Người ấy thế mà đã cắn đứt đầu lười của mình, anh đang dùng sự cảm giác đau đớn để kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho mình không bị hôn mê sao?

Sau khi ý thức được điểm này, nước mắt Tô Lam giống như chuỗi trân châu bị đứt không ngừng nhỏ xuống.

Cô cúi xuống trấn an anh, thậm chí còn ngửi được mùi máu tươi: “Hãy để cho em đi đi, nếu anh muốn phá bỏ con của chúng ta, em sẽ hận anh cả đời!”

Tô Lam thâm tình nhìn anh: “Cho nên, anh hãy thả em đi đi!”

Ít nhất đợi đến lúc cô sinh con ra được, nếu như cô thật sự đánh cuộc thành công, khi đó cô sẽ dùng tất cả mọi cách để quay lại bên cạnh anh thêm lần nữa.

“Không được, anh… Không cho phép!”

Quan Triều Viễn gần như đã dùng hết sức lực cuối cùng, kéo lấy cổ tay của cô, không cho phép cô rời đi.

“Không phải, em không biế “Anh mặc kệ, anh… Anh chỉ cần em…”

Đột nhiên mắt của Quan Triều Viễn đỏ như máu, đó gần như là sự điên cuồng tuyệt vọng và cầu xin.

Đọc truyện chữ Full