DocTruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Chương 1: Giấc mơ kỳ quái

“Nương tử, chúng ta đi nghỉ thôi.” Người đàn ông trước mặt mặc một bộ áo cưới màu đỏ, dáng dấp mảnh khảnh, vai rộng eo thon, làn da trắng nốn, từng đường nét trên mặt hắn đều giống như món đồ thủ công mỹ nghệ chế tác tinh xảo, hoàn hảo tới mức không tìm ra nổi một khuyết điểm.

Đối mặt với người tuấn tú như thế, trong lòng tôi lại chỉ cảm thấy run sợ.

Đây là nơi đâu? Tại sao lại giống như hỉ đường kết hôn thời cổ đại? Đi nghỉ? Cái gì mà đi nghỉ? Tôi hoàn toàn không quen biết anh nhái Tôi sợ hãi muốn lùi về phía sau, nhưng cơ thể dường như bị nguồn năng lượng vô hình nào đó trói buộc, không thể nào động đậy.

Lúc này, người đàn ông đẹp trai mặc áo cưới khẽ cong khóe miệng.

“Được rồi, một khắc xuân đáng giá ngàn vàng, nương tử à, chúng ta đừng lãng phí.” Giọng nói trầm trâm dễ nghe vang lên bên tai, cảnh tượng trước mắt tôi bỗng chốc trở nên nhạt nhòa.

Cả cơ thể rơi vào trong một vùng tăm tối…

Lạnh.

Lạnh quá.

Cả người lạnh ngắt như bị giam trong hâm băng.

Trong lúc mơ mơ màng màng, bên tai tôi đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo.

“Người nhà họ Tiết đang đùa với ta sao? Sao lại tìm vê một con nhỏ tóc vàng thế này?” Giọng nói kia trâm trâm êm tai, ngữ điệu lộ rõ vẻ không vui.

Là ai? Là ai đang nói chuyện bên tai tôi? Tôi giãy giụa muốn mở mắt, nhưng cơ thể giống như không phải của mình nữa, không thể cử động được.

“Vẻ ngoài mặc dù không thể nói là đẹp đẽ, nhưng cũng miễn cưỡng nuốt trôi miệng, nhưng không biết hương vị thế nào.” Tiếng nói kia vang lên lần nữa, nghe như đang ngẫm nghĩ điều gì. Tôi còn chưa kịp suy nghĩ ÿ càng ý nghĩa câu nói thì đột nhiên thấy môi lạnh đi.

Cảm giác đó giống như thạch hoa quả lành lạnh.

Tôi hơi hé miệng muốn nếm thử mùi vị của món trái cây đông lạnh kia.

Không ngờ khi tôi há miệng, một thứ lành lạnh đột nhiên xâm nhập vào trong khoang miệng của tôi.

Thứ lạnh ngắt như băng đó rất linh hoạt, nhẹ nhàng xet qua đầu lưỡi của tôi. Mặc dù đang ở trong giấc mơ, tôi cũng không thể chịu nổi sự khiêu khích như vậy, cơ thể hơi run rẩy.

Dường như phản ứng của tôi khiến đối phương thấy buồn cười, bên tai vang lên một tiếng cười khẽ.

“Đúng là nhạy cảm.” Bỗng nhiên, tôi cảm thấy hông mình cũng lành lạnh.

Cảm giác này, hình như là một bàn tay.

Lần này thì dù là ở trong mơ tôi cũng cảm nhận được có điều gì đó bất thường.

Tôi khẽ giấy giụa, không ngờ rằng bàn tay bên hồng kia càng ngang ngược lạ thường, tôi cảm thấy sau khi giãy giụa, hắn lại càng giữ chặt tôi hơn.

Tôi bỗng chốc không thể cử động nữa.

Ngay sau đó, bàn tay kia càng suông sã di chuyển khắp người tôi.

Cùng lúc ấy, xúc cảm giữa răng môi của tôi không hề tan biến, thay vào đó lại càng xâm nhập chiếm đóng từng chút một trong miệng tôi.

Kể ra cũng thật kỳ quái, rõ ràng nụ hôn trên môi hay bàn tay bên hồng tôi đều lạnh như băng, nhưng tôi lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình không ngừng tăng lên…

“A „ Tôi không chịu nổi nữa, khẽ rên lên một tiếng.

Tôi cảm thấy bàn tay băng giá trên người hơi chậm lại.

Một giây sau, sự cướp đoạt ngang ngược kéo tới như giông bão, hệt như ngọn lửa lạnh băng thiêu đốt lấy tôi.

Đêm dài đằng đẳng.

Không biết trải qua bao lâu, sự cướp đoạt này cuối cùng cũng kết thúc.

Trong lúc đang thở hổn hển, tôi cảm thấy cái người lạnh như băng kia hôn nhẹ lên môi tôi, giọng nói trâm trâm lại vang lên lân nữa.

“Đợi xử lý xong chuyện nhà họ Tiết, ta sẽ trừng phạt nàng một trận ra trò.” Dứt lời, toàn bộ cái lạnh giá trên người tôi nhanh chóng rút đi.

“AI” Tôi hét lên một tiếng và nhảy dựng khỏi giường.

Ánh đèn sáng tới lóa cả mắt, ký túc xá quen thuộc hiện lên trước mắt tôi.

“Tố Tố, cậu làm sao vậy?” Bên tai vang lên giọng nói thân thiết quen thuộc, tôi quay đầu, thấy bạn cùng phòng Phương Tình đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng.

Tôi sửng sốt vài giây rồi mới phản ứng lại.

Hóa ra là nằm mơ…

Tôi không chỉ nằm mơ kết hôn cùng một người đàn ông đẹp trai, lại mơ một giấc mơ cấm ky trẻ em như vậy? An Tố ơi là An Tố, có phải mày thèm đàn ông tới phát điên rồi không! Tôi véo mạnh mình một cái, ngẩng đầu cười nói với Phương Tình: “Không sao cả, chỉ là mơ thấy ác mộng, tớ làm cậu sợ hả?” Phương Tình gật gật đầu rồi không nghi ngờ gì nữa.

Tôi xuống giường chuẩn bị rửa mặt, nhưng vừa đứng dậy thì suýt chút nữa đã mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.

Một cơn đau giữa hai đùi ập tới, đau tới nỗi khiến tôi ngã ngôi lại giường.

Tôi như bị mất hồn.

Có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải chỉ là nằm mơ thôi sao? Chẳng lẽ làm chuyện kia trong giấc mơ thì thực tế cũng sẽ bị đau? Làm sao có thể như vậy? Tôi nghiến răng giở đống chăn bông lên, khi nó bị xốc lên, tôi đờ cả người.

Trên chiếc giường đơn màu lam có một vết máu màu đỏ.

“Cậu tới kỳ rồi hả?” Phương Tình cũng nhìn thấy vết máu, thuận miệng hỏi.

Tôi ngồi thần ra, không trả lời.

Chu kỳ kinh nguyệt của tôi vừa mới chấm dứt mấy ngày trước, làm sao có thể tới đột ngột như vậy? Còn cả cơn đau giữa hai chân…

Tôi còn chưa kịp xử lý sự khiếp sợ trong đầu thì giọng Phương Tình lại vang lên: “Tố Tố, cậu nhanh lên, lát nữa là tiết của ma nữ họ Tưởng, tới muộn sẽ bị trừ điểm đó.” Tôi lập tức tỉnh táo lại.

“Cái gì? Bây giờ là mấy giờ rồi?” “Đã tám giờ rưỡi rồi.” “Shitl” Tôi không có thì giờ đâu mà nghĩ ngợi nữa, cấp tốc chạy vào nhà vệ sinh, rửa mặt chải đầu xong liền xách cặp sách chạy về phía trường học cùng Phương Tình.

Vừa tới bên dưới tòa giảng đường, tôi và Phương Tình đã thấy một đám người tụ tập trước mặt.

Dường như mọi người đang vây quanh xem xét thứ gì đó, lối vào giảng đường bị chặn lại chật kín.

“Chuyện gì thế? Không vào học nữa sao?” Hai người tôi và Phương Tình đẩy mãi cũng không chen qua được đám người đông đúc, bèn lên tiếng phàn nàn.

“Tố Tố! Phương tổng!” Một giọng nói quen thuộc cất lên trong đám đông phía trước, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một bạn học cùng phòng khác, Ngô Hồng Hà, cô ấy đang cố gắng lách qua đoàn người, chạy về phía chúng tôi.

Ngô Hồng Hà vất vả lắm mới tới được trước mặt chúng tôi, tôi phát hiện sắc mặt cô ấy trắng bệch như tờ giấy.

“Ngô Hồng Hà, đằng trước xảy ra chuyện gì vậy?” Ngô Hồng Hà khóc òa lên.

“Nhậm Oánh… Nhậm Oánh nhảy lầu tự tử rồi!” Đầu tôi nổ vang một tiếng, trở nên trống rỗng.

Ba người chúng tôi liều mạng chen chúc trong đám người, mất sức chín trâu hai hổ mới chen lên được hàng đầu.

Tôi nhìn thấy một vũng máu trên mặt đất bằng phẳng dưới tòa giảng đường, xác một cô gái đang nằm trong vũng máu.

Bộ váy liên thân màu trắng và khuôn mặt xinh đẹp miễn cưỡng vẫn có thể nhận ra.

Sắc mặt tôi tái nhợt.

Đúng là Nhậm Oánh, một người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá của chúng tôi.

Sinh viên xung quanh nhìn thấy xác chết của Nhậm Oánh đều la hét sợ hãi, những nữ sinh nhát gan thậm chí còn bật khóc.

Không thể không nói, Nhậm Oánh đã chết rất thảm thương.

Toàn bộ xương cốt đều bị đứt gấy, cô ấy nằm mềm oặt trên mặt đất, cơ thể vặn vẹo, một con mắt còn rơi ra ngoài.

Cảnh sát nhanh chóng có mặt, đám người vây xung quanh xem bị giải tán, tiết học cũng bị hủy. Tôi, Ngô Hồng Hà và Phương Tình đờ đẫn trở về ký túc xá.

Căn phòng ngủ ấm áp thường ngày, nay lại có cảm giác âm u vì thiếu bóng một người.

Do buổi sáng ngày mai cũng không có tiết học, Phương Tình và Ngô Hồng Hà lại quá sợ hãi nên bọn họ đều chuẩn bị về nhà.

“Tố Tố, cậu không quay về sao?” Nhìn tôi ngồi yên trên giường không hề động đậy, Ngô Hồng Hà không kìm được hỏi.

Tôi lắc đầu.

“Cậu dũng cảm thật đấy” Cô ấy cảm khái.

Tôi gượng cười.

Đâu phải tôi to gan, chẳng qua là không muốn về nhà thôi.

Phương Tình có mối quan hệ thân thiết với tôi hơn, biết được sự khó xử của tôi, liền nói: “Tố Tố, cậu đừng lo lắng, hai chúng tớ vê nhà một đêm, ngày mai sẽ trở lại ngay.” Tôi gật gật đầu.

Ban đêm, một mình tôi nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ nổi.

Sau một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng thấy hơi buồn ngủ, đang trong cơn mơ mơ màng màng thì tiếng gõ cửa lại đột nhiên vang lên bên ngoài.

ÓC CÚC CỌC, Tôi giật thót mình đứng dậy rời khỏi giường.

Tôi lật đật cầm điện thoại di động lên xem, vừa đúng mười hai giờ đêm.

Tôi bắt đầu thấy sợ.

Đêm hôm khuya khoắt, ai lại tới gõ cửa phòng? Chẳng lẽ là mình nghe nhầm? ÓC CÓCO cỌC.

Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa theo nhịp.

Lần này tôi chắc chắn, đây không phải là ảo giác của mình.

“Ai ở bên ngoài đó?” Tôi mạnh dạn mở miệng, giọng nói run run.

Đọc truyện chữ Full